Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hệ liệt Thủ Tuế


phan 14

 Nhậm Hiểu Niên phát hiện anh lùi bước, khổ sở lại đau lòng ôm lấy mặt anh, nhẹ giọng nói “Anh đang sợ cái gì?”

 “không có.” Anh quay mặt đi.

 “Anh không dám hôn em sao? không dám đụng vào em sao?” cô giữ chặt mặt anh, không cho anh né tránh.

 “Được rồi, đừng náo loạn, anh còn phải ra ngoài mua cho em......” Anh muốn kéo tay cô ra, mau chóng thoát khỏi cảm giác rối loạn và giãy giụa này.

cô không đợi anh nói xong, kiễng mũi chân chủ động hôn thật mạnh lên môi anh.

 Anh mở to hai mắt, ngây người.

 Đôi môi ướt mềm trúc trắc trượt trên môi anh, hơi thở ấm áp, hương thơm quen thuộc, kích thích dục vọng cuồng dã bị anh giam cầm.

 Lửa đang bùng cháy......

cô buông anh ra, dùng đôi mắt trong vắt lóe ra tình yêu nóng cháy nhìn anh.

 “Em yêu anh, Dịch Hành Vân, rất yêu rất yêu anh.”

 Anh hít vào một hơi, gầm nhẹ:“Đừng nói nữa! nói thêm nữa anh rất có thể sẽ ăn em đấy!”

 “Vậy ăn em, để em biến thành một phần của anh.”

 “Em......” Anh mở to mắt.

 “Mấy ngày nay, đây là chuyện em muốn làm nhất khi được biến về hình dáng thật.” cô đau thương nói.

 “Hiểu Niên......”

 “Xin anh hãy giúp em lưu lại hai mươi sáu tuổi của em......”cô nhẹ giọng yêu cầu.

 Những lời này như chìa khóa mở ra tấm bình chướng trong lòng anh. Dần dần cô bảy tuổi và hai mươi sáu tuổi hợp lại thành người phụ nữ trước mắt này.

cô gái tên Nhậm Hiểu Niên!

 Đây là...... Người con gái anh yêu!

 Đưa tay giữ lấy gáy cô, anh không tiếp tục tự tìm lấy buồn phiền, cúi đầu ngậm lấy môi cô, kịch liệt hôn cô.

 Nhiều ngày ẩn nhẫn, dày vò, rốt cục cũng được giải thoát.cô đã giúp anh chặt đứt những xiềng xích trói buộc.

 Bây giờ, anh có thể tự do điên cuồng hôn cô, yêu cô.

 Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, anh đặt cô lên trên tường,lưỡi ở trong cái miệng nhỏ tận tình quấn lấy, giống như muốn hung hăng ăn cô vào bụng mới cam tâm.

cô cũng nhiệt tình đáp lại anh, không ngừng dùng cái lưỡi ở anh trong miệng khiêu khích, chọc anh thở dốc không ngừng......

 Dịch Hành Vân đưa Nhậm Hiểu Niên đến công ty bách hóa mua sắm, khuôn mặt tuấn tú đen sì như thể có ai đắc tội với anh.

 Anh đang đưa Nhậm Hiểu Niên đi mua quần áo, vốn không muốn cô đi cùng, nhưng cô nhất quyết đòi theo, hại anh có cảm giác như mọi người đều đang nhìn cô......

 Bởi vì trên người cô ngoại trừ cái áo len ra thì bên trong không mặc gì, từ đùi trở xuống hoàn toàn lộ ra, dưới chân chỉ đi một đôi giày lông vừa mới mua, nhìn qua hoạt bát đáng yêu lại làm cho anh rất không có cảm giác an toàn, rất sợ khi đi thang cuốn người đằng sau từ dưới nhìn lén mông cô.

 Shit! rõ ràng đã bảo cô mặc quần ngủ của anh vào, cô lại nói đi mua quần áo cởi ra cởi vào thử đồ rất phiền toái.

 Có gì mà phiền toái? Theo anh thấy, cô cứ như vậy ra ngoài đi dạo phố mới phiền toái, luôn làm cho anh lo lắng cho bị nhìn thấy hết.

 Lúc này, anh lại hy vọng cô nhỏ đi để cho anh ôm vào trong ngực, như thế thoải mái hơn.

 “Sao anh lại xị mặt ra vậy? Dịch Hành Vân.” cô vẫn quen gọi đầy đủ họ tên anh.

 “Em nói xem?” Anh buồn bực trừng mắt nhìn cô, hận không thể lấy tấm thảm lông quấn vào người cô, hoặc giấu cô vào trong túi của anh.

 Ngoại trừ vấn đề ăn mặc của cô, anh vẫn có chút nghi ngờ với chuyện cô bị bắt lần trước. Tuy cô cam đoan không sao cả, cũng không nhắc đến nữa, nhưng anh luôn cảm thấy không ổn, bởi vậy vẫn theo bản năng chú ý nhìn quanh mình xem có người theo dõi cô hay không, lo lắng như vậy không thể an tâm đi dạo phố được.

 “Được rồi, nhanh đi nào, mua xong Bra và quần lót, em còn phải đi mua quần dài.” cô cười cầm tay anh, làm nũng dựa vào anh

 Tim anh mềm nhũn, thuận thế ôm cô vào khuỷu tay.

cô ngọt ngào tựa vào bên cạnh anh, cảm thấy giờ khắc này thật sự quá hạnh phúc.

đi vào cửa hàng chuyên bán nội y, Dịch Hành Vân hơi mất tự nhiên tránh sang một bên. đang định để Nhậm Hiểu Niên tự mình chọn Bra, không ngờ nhân viên bán hàng lại nhận ra anh, chủ động đi tới chào hỏi:“Tiên sinh, xin chào, hôm nay con gái anh không đi cùng sao?”

 Anh ngẩn ngơ, nghĩ rằng này nhân viên bán hàng này mắt tốt đến chết tiệt.

 Nhậm Hiểu Niên che miệng, âm thầm cười trộm.

 “Lần này anh muốn mua nội y giúp ai? Cần tôi giới thiệu không? ” Nhân viên bán hàng hồ hởi hỏi.

 Kì lạ, cô ta không đi tiếp đón Nhậm Hiểu Niên, cứ quấn quít lấy anh làm gì?

 “không cần, là cô ấy muốn mua, không phải tôi.” Anh chỉ chỉ Nhậm Hiểu Niên lại đang cầm hai cái Bra cup C lần trước.

 “À? Vị tiểu thư này thật giống cô bé lần trước nha!” Nhân viên bán hàng nhìn kỹ Nhậm Hiểu Niên, không khỏi ngạc nhiên.

 “Đúng vậy, rất giống, cho nên chọn Bra cũng giống nhau.”Anh chế nhạo cười khẽ.

 Nhậm Hiểu Niên mặt đỏ trừng anh một cái.

 “Đúng thế thật, tiểu thư cũng chọn cái này, thật khéo a! Chẳng lẽ...... cô và cô bé lần trước là mẹ con sao?” Nhân viên bán hàng cười giúp cô lấy Bra xuống.

 “không phải, tôi là dì của con bé.” cô hừ nhẹ.

 “Dì? Ơ......” Nhân viên bán hàng ngẩn người.

 “Anh rể, anh cảm thấy cái này thế nào?” cô cố ý giơ Bra trong tay lên cho Dịch Hành Vân xem.

 Anh...... Anh rể? Dịch Hành Vân há hốc mồm.

 Vẻ mặt của nhân viên bán hàng đột nhiên trở nên chán ghét, thái độ khách khí hoàn toàn biến mất. Người đàn ông này lại đưa cô em vợ đi mua Bra? Trời ạ...... thật kinh tởm......

 Dịch Hành Vân nhướng mày, tức giận đến cắn răng đi đến bên người Nhậm Hiểu Niên, đoạt lấy Bra trong tay cô.

 “Tốt lắm, gói hai cái này lại, nhanh chóng chọn thêm hai cái quần lót, tôi phải đi.”

 “Được rồi, đợi lát nữa đã, em phải chọn cái nào đẹp đẹp một chút!” Nhậm Hiểu Niên nhịn cười, cố ý chậm chạp chọn.

 Anh có chút không chịu nổi ánh mắt khinh miệt chỉ trích của nhân viên bán hàng thỉnh thoảng phóng tới, vì thế tùy tay cầm hai cái quần lót ren, giao cho nhân viên bán hàng nói:“Hai cái này, trả tiền mặt.”

 “Ơ! Em không thích hai cái kia lắm......” Nhậm Hiểu Niên hô nhỏ.

 “Đừng nhiều lời! Mặc được là tốt rồi.” Anh rút tiền mặt, không nhẫn nại tiếp tục ở lại đây nữa.

 “Nhưng, thiết kế đấy rất khó mặc!”

 Anh hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của cô, vừa lấy lại tiền thừa xong vội vàng kéo cô rời đi. Trước khi xuống tầng còn mơ hồ nghe thấy đám nhân viên bán hàng phía sau bà tám thảo luận chuyện anh thông đồng với em vợ......

thật sự là đủ rồi! Về sau đánh chết anh cũng sẽ không đến bách hóa này nữa.

 Nhậm Hiểu Niên lại cảm thấy buồn cười, suốt dọc đường khoé miệng run rẩy không ngừng.

 “Vui lắm sao?” Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

 “Đúng vậy, rất vui.” cô còn không biết sống chết cười to.

 Anh nhíu mày, kéo cô đi ra ngoài. cô sửng sốt, vội hỏi:“Này? đi đâu vậy? Còn chưa mua quần dài với áo mà!”

 “đi mặc nội y quần lót vào trước, bằng không anh không yên tâm.”

 “Vào toilet mặc là tốt rồi !” Kỳ lạ, có gì mà không yên tâm?

 “Nơi đó rất bẩn, đến văn phòng anh thay.” Anh nắm chặt tay cô, đi về phía tòa nhà cao tầng cách đó không xa.

 Lúc này Nhậm Hiểu Niên mới phát hiện, tòa nhà tập đoàn Tư Mạn ở ngay cạnh bách hóa.

 “A! thì ra nơi này rất gần công ty anh!” cô ngạc nhiên.

 “Rất gần, em không biết sao?” Anh cong khóe môi.

 “không biết, lúc trước em rất ít đến khu này, ở đây quá nhiều

 người......” cô nhìn xung quanh, thoáng nhìn vào một mặt gương lớn trước cửa nhà hàng, nhất thời ngẩn ngơ, dừng bước.

 “Làm sao vậy?” Anh quay đầu.

 “Dịch Hành Vân, anh xem......” cô kinh ngạc nhìn chằm chằm một nam một nữ trong gương.

 Anh quay đầu nhìn vào gương, bên trong có một người phụ nữ xinh đẹp ngọt ngào cùng một người đàn ông cao gầy tuấn tú.

 “Chúng ta...... có giống một đôi tình lữ không?” cô nhìn anh qua gương, rung động không thôi.

 Lúc trước khi cùng anh đi ra ngoài hoặc dạo bách hóa, cô sợ nhất là thủy tinh phản chiếu hoặc gương, sợ nhất thấy mình đứng bên cạnh người đàn ông này lại giống cha và con gái......

 Nhưng bây giờ, cô một mét sáu mươi hai rốt cục có thể cùnganh một mét tám mươi xứng đôi, cuối cùng có thể dùng cùng một độ cao đối diện anh, yêu anh......

 “không phải giống, chúng ta bây giờ chính là một đôi tình lữ.” Ánh mắt của anh và cô ở trong gương chạm đến nhau, mười ngón tay cũng lặng lẽ nắm chặt.

cô thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười dịu dàng.

 Trái tim anh căng thẳng, bất chấp đám đông qua lại, không nhịn được cúi đầu khẽ chạm lên môi cô.

 Đôi má cô đỏ ửng, thẹn thùng dựa vào anh, anh sủng ái ôm vai cô, hai người cũng giống như những đôi tình lữ yêu đương cuồng nhiệt, quang minh chính đại thân mật đi trên đường cái.

 Ngọt ngào này làm cho Nhậm Hiểu Niên suýt chút nữa rơilệ, nhưng cô nhanh chóng nhắm mắt lại nuốt nước mắt trở về.

không thể khóc, lúc này cô nên cười, bởi vì thời gian có thể tận hưởng tình yêu của anh, cũng như được yêu anh đã không còn nhiều lắm.

 Chương 12.3
 Editor: mèomỡ


 “Tiểu yêu tinh. . . . . . Em học kỹ thuật hôn này với ai. . . . . .” Anh khẽ cắn môi mềm của cô, khàn khàn hỏi.

 “trên Internet. . . . . . Có rất nhiều. . . . . .” cô thở gấp nói.

 “Em lên mạng học cái này?” Anh kinh ngạc lại tức giận.

 “. . . . . . Internet cái gì cũng có. . . . . . học được rất nhiều. . . . . .” cô cười khẽ.
 “Về sau không cho lên mạng học cái này nữa, anh dạy cho em là được.” Anh nói xong lại cúi đầu hôn cô, một tay cách áo lông bóp nhẹ ngực cô, một tay trượt xuống mông cô.

 “Anh có cái gì. . . . . . Có thể dạy em. . . . . .” cô nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, đỉnh ngực dưới sự ma sát của tay anh cùng áo lông mẫn cảm đứng thẳng rung động, hai chân cũng có chút mềm nhũn.

 “Rất nhiều, rất nhiều. . . . . .”

 Tay anh vội vàng luồn vào áo lông tìm xúc cảm chân thật, khi lòng bàn tay phủ lên bộ ngực cup C căng tròn, anh hừ nhẹ một tiếng, kéo cổ áo lông xuống lộ ra bộ ngực trắng như tuyết. Anh vội vàng ngậm đỉnh phấn hồng vào trong miệng.

 “A. . . . . .” cô co rụt lại, yêu kiều rên một tiếng.

 Mà thăm dò của anh còn chưa kết thúc, dưới áo lông có rất nhiều hấp dẫn, anh vừa nhấm nháp đỉnh ngực tươi ngọt, ngón tay theo áo lông thăm dò vào phía dưới, dễ dàng tìm được ngay nóng bỏng anh muốn ở giữa hai chân cô.

 Tại trung tâm mềm mại như cánh hoa kia, đang phân bố ướt át cùng nóng rực mê người .

 Ngón tay anh nhẹ nhàng mà âu yếm cô, kích thích cô, chọc ghẹo cô.

 “Dịch Hành Vân, tay anh. . . . . .” cô khó có thể kìm nén ngân nga, hai chân gần như đứng không nổi, run rẩy muốn ngã.

 “Tay của anh làm sao?” Anh trìu mến hôn cái miệng nhỏ của cô, tay càng thêm khảy lộng hoa tâm của cô.

 “A. . . . . .” cô chấn động toàn thân, mềm nhũn dựa vào người anh.

 Anh cười khẽ, ôm ngang cô lên, đi vào phòng của anh, đặt cô ở trên giường anh, cúi đầu thưởng thức bộ dáng của cô.

 Sợi tóc hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn dập dờn sắc dục, áo lông vén cao đến vai, lộ ra bộ ngực tròn trịa, cùng với nửa người dưới mông eo hai chân mảnh mai, còn có nơi bí ẩn giữa hai gần như làm anh phát cuồng. . . . . .

 Đây là giấc mộng anh đã từng thấy.

 Tuy rằng lúc đó anh tỉnh lại, nhưng anh vẫn nhớ kế tiếp anh đã làm gì với cô.
 Tràn ngập kích tình nóng bỏng. . . . . .

 Cởi quần áo của chính mình, anh nằm lên người cô, hôn cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực cô, đầu ngón tay thì ở giữa hai chân cô khiêu khích, hướng dẫn thân thể mềm mại của cô hoàn toàn nở rộ vì anh.
 “Dịch Hành Vân không. . . . . .” cô không chịu nổi, cựa quậy ở dưới thân anh.
 “Hử?” Anh lên tiếng, cũng không vội vã tiến vào cô, cho dù anh sớm sung huyết cứng rắn đến sắp nổ mạnh, anh cũng không muốn làm đau cô.
 “Dịch Hành Vân, em rất kỳ lạ, em. . . . . .” cô mềm mại khẽ nói .

 “không kỳ lạ, em như vậy rất bình thường.” Anh hôn bộ ngực cô, liên tục âu yếm nơi đã sớm ẩm ướt của cô.

 “Như vậy là bình thường sao? Anh cũng sẽ như vậy sao?” cô thở gấp liên tục, ưỡn người, không rõ cảm giác hư không lại bành trướng xôn xao là làm sao. cô chỉ biết là tay anh giống như ngọn lửa, châm ngòi một đám lửa trong cơ thể cô, sẽ đốt cháy cô thành tro.

 “Đương nhiên, anh còn nghiêm trọng hơn, anh đã sắp điên rồi. . . . . .” Anh thống khổ thở gấp, đã đạt đến cực hạn rồi.
 “A! Dịch Hành Vân. . . . . .” một sức mạnh kỳ diệu nháy mắt nổ tung trong tế bào, cô nhẹ hô, thân thể bắt đầu co rúm.
 Anh mê muội nhìn cô, xé bao đeo vào, phối hợp cô, thừa cơ dịu dàng thẳng tiến vào dũng đạo chặt nghẽn của cô.
 “A!” Khoảnh khắc đau đớn khiến toàn thân cô cứng đờ, cô mở to hai mắt, cũng không dám kêu thành tiếng.
 Anh thương tiếc ôm lấy cô, thủ thỉ ở bên tai cô: “Hiểu Niên, thả lỏng một chút.”
 “Em không thả lỏng được.” cô khó chịu cựa quậy.
 “Vậy. . . . . . để anh giúp em thả lỏng.” Anh cúi đầu ngậm nhẹ môi cô, cùng cô hôn lưỡi, cũng nhẹ nhàng phủ lên ngực cô, kích thích tất cả giác quan, xúc cảm của cô.
 Dần dần, thân thể của cô lại trở nên mềm mại, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập, thân thể còn chủ động nghênh đón anh.
 Rên rỉ của cô cũng trở nên mị lãng, giống như đang đòi hỏi càng nhiều.
 Anh chậm rãi ở trong cơ thể cô rút ra đâm vào, cô hùa theo tiết tấu của anh. Thân thể hai người chặt chẽ quấn lấy nhau, như ngọn sóng không ngừng trào lên.
 Bọn họ thở gấp gáp , hơi thở càng lúc càng nóng bỏng, thân thể trần trụi hợp thành một, cao trào nháy mắt ập đến ——
 “Dịch Hành Vân. . . . . .” cô giống như bay lên bầu trời, nhu nhược mờ mịt khẽ gọi.
 “Hiểu Niên, Hiểu Niên. . . . . .” Anh cũng thâm tình gọi tên cô, vong tình va chạm nơi mảnh mai nóng rực của cô.
 Thanh âm của bọn họ phiêu đãng ở trong phòng, trong không khí tràn ngập mùi hoan ái làm người ta mặt đỏ tim đập.
 Đây là tình yêu thuộc về nam nữ thành thục, là giây phút quan trọng nhất trong cuộc sống hai mươi sáu của Nhậm Hiểu Niên.
 Trong phút giây này, thời gian xáo trộn, phảng phất như được sửa chữa, cô có thể chứng minh cô hai mươi sáu tuổi, có có thể chứng minh cô có tình yêu, cũng có ký ức được yêu.
 Như vậy là đủ rồi, dù cô không thể sống thêm nữa, bọn họ cũng không còn gì ph
 Bọn họ tản bộ đến tòa nhà tập đoàn Tư Mạn, hôm nay là chủ nhật, trong tòa nhà không một bóng người. Anh trực tiếp nắm tay cô lên tầng. Lúc đi vào văn phòng anh, cô đứng ở cửa lại nhớ tới lần đầu tiên mình đến tìm anh.

 Khi đó, ai nghĩ rằng bọn họ sẽ yêu nhau?

 Trong mắt anh, cô chỉ là con nhóc bảy tuổi; Ở trong mắt cô,anh là kẻ ương ngạnh vô tình, tên vô lại muốn đuổi cô ra khỏi nhà.

 “Vào đi, lại đang suy nghĩ gì vậy?” Anh xoay người nhìn cô.

 “Dịch Hành Vân tiên sinh, tôi tới tìm anh, là muốn đàm phán với anh về chuyện căn nhà.” cô cố ý lặp lại lời nói lúc đó.

 Anh nhăn mày, hai tay khoanh trước ngực, chiều ý cô cùng diễn,“À, cô chính là dì của tiểu quỷ kia sao? Rốt cục cũng chịu xuất hiện, tôi chờ cô lâu lắm rồi.”

 “Vậy sao? Nghe nói anh đưa Hiểu Niên về nhà ở, trong khoảng thời gian này, Hiểu Niên nhà chúng tôi có làm phiền anh không?” cô nhịn cười, đi về phía anh.

 “Có, vô cùng, vô cùng phiền toái.” Anh nheo mắt lại nói“Luôn làm cho tôi tức giận, làm cho lòng tôi phiền, làm chotôi khó chịu, làm cho tôi lo âu, gần như đã đảo lộn hết cuộc sống của tôi.”

 “Oa! thật vậy sao? Sao con bé có thể làm như vậy?” cô giả vờ kinh sợ.

 “Đúng thế, làm sao con bé có thể làm như vậy? Tôi có lòng tốt cho con bé ở nhờ, nó lại khiến tôi giống tên biến thái yêu trẻ con.” Anh hừ nhẹ.

 “yêu trẻ con? Là sao? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ anh thích Hiểu Niên bảy tuổi nhà chúng tôi?” cô trợn tròn mắt.

 “Đúng vậy, tôi lại động lòng với một tiểu quỷ bảy tuổi. cô nói xem có phải tôi điên rồi không.” Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sáng như sao.

cô ngạc nhiên, trái tim run rẩy một chút, đột nhiên khôngbiết nói gì tiếp.

 Cho dù bề ngoài của cô chỉ có bảy tuổi, anh cũng...... yêu cô sao?

 “Cuối cùng tôi vẫn bị con bé hấp dẫn, ánh mắt luôn hướng về con bé ấy, sẽ không nhịn được quan tâm con bé, muốn chạm vào con bé, ôm con bé, thậm chí suýt chút nữa đã hôn con bé...... cô nói xem, chẳng lẽ tôi là tên biến thái thật sao?” Anh chậm rãi đến gần cô, hỏi lại.

 Trái tim cô kích động không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu.

 “Bởi vì con bé, tôi không thể đi vào giấc ngủ, không thể bình tĩnh, không thể suy nghĩ. Trái tim của tôi, lý trí của tôi hoàn toàn không chịu khống chế của tôi, cả ngày đều nghĩ đến chuyện của con bé. cô nói xem tôi bị bệnh cũng không nhẹ đúng không?” Anh tiến lại gần thêm một bước, gần đến mức thân thể đã áp sát vào nhau.

cô vẫn lắc đầu, hốc mắt lại đỏ ửng.

thì ra Dịch Hành Vân yêu cô như vậy sao?

 “Xem, Nhậm Hiểu Niên hành hạ tôi như vậy, cô nói xem,cô nên bồi thường tôi như thế nào?” Anh cúi đầu, dựa lên trán cô, trầm thấp hỏi.

 “Con bé đã bồi thường rồi, bởi vì nó cũng bị bệnh. Nó thầm yêu anh, lại bị kìm hãm trong bề ngoài bảy tuổi, đau khổ mà không thể nói, không dám nói......” cô ngẩng đầu, giọng khàn khàn.

 Lần này, đổi thành Dịch Hành Vân giật mình.

 “Con bé ghen tị với bạn gái của anh, hận anh coi nó như trẻ con. Con bé hy vọng anh dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ để nhìn nó. Con bé hy vọng anh có thể ôm nó, yêu nó, hôn nó...... Anh nói xem, có phải đầu con bé cũng ngã hỏng rồi hay không?” cô thâm tình hỏi lại.

 Tim anh co rút lại, nín thở không nói gì.

 Trong lúc anh bị tình cảm khác thường tra tấn sắp phát cuồng, cô cũng chịu dày vò giống như vậy sao?

cô ẩn trong thân hình bảy tuổi nhỏ nhắn cũng yêu anh, không hề ít hơn anh.

 “Cho nên...... Tôi cảm thấy nó cũng điên rồi, giống như anh--”

 Tiếng nói của cô nháy mắt biến mất trong nụ hôn của anh.Anh cuồng dã che kín môi cô, nuốt toàn bộ những lời nói làm xao động tim anh vào.

 Hai người hôn thật sâu, môi kề môi, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, tim cùng tim đan chặt vào nhau.

 Dần dần, nụ hôn càng lúc càng nóng, anh vội vàng quấn lấy cái lưỡi non mềm của cô, đôi môi ở ngoài miệng cô liếm hút,đói khát như thể không tài nào lấp đầy trống rỗng và bất an không nói nên lời trong lòng anh.

 Có lẽ trong tiềm thức, anh đang sợ hãi cô biến trở về bảy tuổi, biến trở về thành cô gái anh rõ ràng yêu nhưng không thể đụng vào......

 Rất lâu sau đó anh mới buông cô ra, nhưng vừa thở hổn hển mấy hơi, lại luyến tiếc quấn lấy cánh môi đã thoáng sưng đỏ của cô, lại tinh tế mút vào.

 Cứ như vậy hôn lần nữa, quyến luyến không rời.

 Đến khi cô thở không ra hơi mới đẩy anh ra, khẽ cười nói:“Anh đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước......”

 “Anh chỉ muốn ăn em.” Anh ôm chặt cô, trong mắt, trong giọng nói đong đầy dục vọng.

cô cười huých anh,“Đừng náo loạn, chúng ta còn rất nhiềuchuyện phải làm đó! Ngoại trừ đi mua quần áo, em còn muốn cùng anh đi xem phim, đến núi Dương Minh đi dạo, cùng nhau ăn cơm, giống như những đôi khác vậy......”

 Anh lại hôn cô, chế nhạo nói:“Trọng điểm chính là em muốn ở bên anh.”

 “Đúng vậy! Em chỉ muỗn ở bên anh, mỗi giây mỗi phút đều muốn, nếu không một khi......” cô vội vàng ngậm miệng, tim co rút. cô phải nắm chắc hai ngày còn lại này, không muốn lãng phí một phút giây nào!

 Ngữ điệu khủng hoảng của cô làm tim anh nhói đau một chút.

 “Cho dù em biến trở về bảy tuổi, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.Hiểu Niên, anh sẽ chờ em lớn lên, sau đó nghĩ cách giúp em trở về bộ dáng bình thường.” Anh ôm chặt lấy cô.

 Cam đoan của anh không thể trấn an cô, ngược lại làm cho lòng cô càng đau.

không, đừng chờ! Cũng đừng giúp cô! Đừng vì cô mà bị liên lụy! cô chỉ cần anh giống như trước sống bình an, trở lại...... như những ngày trước khi gặp cô......

 Nhưng những lời này cô không thể nói, chỉ có thể chôn ở trong lòng.

 “Ai, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện này nữa, em đói bụng rồi, đi thôi.” cô nhanh chóng chuyển đề tài.

 “Được, đi ăn cơm.” Anh bất đắc dĩ nở nụ cười.

 “đi, em muốn ăn đồ ăn Nhật.” cô nói xong sẽ kéo anh ra cửa.

 “Chờ một chút!” Anh ngăn cô lại.

 “Sao thế?”

 “Em còn chưa mặc nội y.” Anh chỉ chỉ túi giấy trên sô pha.

 “Đúng rồi, em quên mất, để em đi mặc......” cô vỗ trán mình cầm lấy túi giấy.

 “Anh giúp em mặc.” Anh đi đến, cầm lấy quần lót ren cùng Bra từ trong túi giấy ra.

 “không cần! Tránh ra!” cô đỏ mặt khẽ kêu.

 “Nhất định phải làm, anh sợ em lâu rồi không mặc, đã quêncách mặc như thế nào.” Tay anh đã sờ lên ngực cô.

 “Làm sao em quên được...... A! Anh đang làm cái gì đấy......”

 “Tôi muốn xác định xem em có phải cup C thật không!”Anh cười.

 “A! Đừng sờ lung tung...... Anh là con sói hoang háo sắc!”

 “Sói hoang là vì cô bé quàng khăn đỏ rất ngon miệng mê người mới háo sắc......”

 “Anh...... Anh đừng xằng bậy...... A...... Anh...... Anh lại đang làm cái gì......” cô đột nhiên hoảng sợ khẽ kêu.

 “Giúp em mặc quần lót!” Anh cầm một chân của cô, xỏ quần lót vào.

 “không cần...... Anh...... A...... sao anh có thể...... A......” cô run giọng yêu kiều, bởi vì anh chỉ giúp cô xỏ một chân, đầu liền vùi vào giữa hai chân cô giở trò xấu.

 Kế tiếp, hai người chìm vào trong tình ái kích tình bốn phía,ngoại trừ từng đợt thở dốc cùng ngâm nga làm người ta mặt đỏ,cuối cùng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Vong niên - Chương 13
 Editor: mèomỡ -

 Thời gian qua thật mau, nhất là khi hạnh phúc thân mật bên người mình yêu.

 Ngắn ngủn ba ngày, trong lúc Nhậm Hiểu Niên đang say mêtrong tình yêu sâu sắc nhiệt tình của Dịch Hành Vân, đã vội vàng trôi qua.

 Bọn họ luôn luôn ở cùng nhau, thỉnh thoảng đi xem phim, rangoại ô chơi, ngọt ngào làm cho cô suýt chút nữa đã quên ước định với Nam Cung Thần Võ. Cho đến khi cô nhận được tin nhắn của Nam Cung Thần Võ mới hoảng sợ thấy kỳ hạn chỉ còn lại có một tiếng.

 Thanh lý sạch sẽ những gì có liên quan đến cô bên cạnh Dịch Hành Vân, một giờ sau, Khốc Khắc sẽ đi đón ngươi.

 Tin nhắn ngắn ngủi lại đưa cô từ thiên đường ngã vào địa ngục. một phút trước còn ở trong lòng Dịch Hành Vân cùng anh triền miên lưu luyến, ngay sau đó lại phải rời xa anh.

 Sắc mặt cô trắng bệch, chờ Dịch Hành Vân đang tắm, trái tim vì lo lắng đau đớn mà kinh hoàng.

không đủ! Còn chưa đủ! cô không muốn rời khỏi anh, không muốn chút nào......

 Nhưng cô không đi, anh sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần cô tiếp tục ở lại bên anh, Thần Võ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.

cô đối với anh mà nói, từ đầu tới cuối cũng chỉ là một tai họa, là phiền toái.

 Cho nên, vì tốt cho anh, cô không nên lưu luyến, nên hoàn toàn cắt đứt hoàn toàn với anh.

 Nên...... biến mất khỏi cuộc sống của anh.

 Khó khăn thở hổn hển, cô run rẩy khép di động. Đúng lúc này, Dịch Hành Vân từ phòng tắm đi ra, thấy sắc mặt cô khó coi, kinh ngạc hỏi:“Làm sao vậy? Hiểu Niên.”

 “không...... không có gì, đại khái là mệt mỏi.” cô lắc đầu,cười gượng gạo.

 Dịch Hành Vân đau lòng đi đến, ôm lấy cô.

 “Thực xin lỗi, anh không khống chế được......” Anh có chút tự

 trách, bởi vì hai ngày qua, anh quả thực biến thành dã thú đói khát, chỉ muốn khóa chặt cô bên người, không ngừng cùng cô làm tình, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể xác định anh đã có được cô.

 “không, em thích, thích anh điên cuồng vì em.” cô ôm lấy anh, cọ cọ trước ngực anh.

 Tình dục là kết hợp, là giao hòa, cũng là phương thức bọn họ yêu nhau. cô biết dưới đáy lòng anh có sự hoảng sợ trống rỗng, chỉ có thể dùng thân thể cô lấp đầy. Mà cô, cũng chỉ khi bị anh chiếm lấy, mới có thể cảm nhận một chút bình an. Tuy rằng, làm vậy thật ra cũng không thể hoàn toàn tháo gỡ sợ hãi trong lòng.bọn họ

 “đi tắm đi, anh gọi đồ ăn bên ngoài. Lát nữa chúng ta cùng ăn tối, em hẳn là đã đói bụng rồi.” Anh hôn lên mái tóc cô.

 “Vâng.” cô gật đầu, không dám nhìn anh, nhanh chóng đi vào phòng tắm, để nước cuốn đi nước mắt không ngừng chảy xuống.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .